Diễn Đàn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn

/

 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
CHẠY TRỐN Sudieptutroi

 

 CHẠY TRỐN

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
pham binh
HẠ VIỆN
HẠ VIỆN
pham binh

Tổng số bài gửi : 69
Điểm NHIỆT TÌNH : 203
Ngày tham gia : 24/10/2009
Đến từ : Han Quoc

CHẠY TRỐN Vide
Bài gửiTiêu đề: CHẠY TRỐN   CHẠY TRỐN EmptyTue Jul 05, 2011 9:23 pm




      Chạy Trốn
      (Anthony de Mello, S.J.)


      TÌNH YÊU

      187( “Anh bạn tôi đã không trở về sau trận chiến đấu, thưa ngài. Hãy cho phép tôi ra và kiếm anh ta.

      “ Không được,” viên sĩ quan trả lời, “Tôi không muốn anh bỏ mạng vì một người có lẽ đã chết rồi.”

      Thế nhưng người lính ấy vẫn ra đi. Một giờ sau, anh trở về, bị thương nặng, nhưng vẫn mang về được thi hài của bạn anh.

      Viên sĩ quan đùng đùng nổi giận: “Tôi đã bảo anh ta chết rồi. Bây giờ, tôi sắp mất cả anh nữa. Anh thấy có đáng phải đi ra ngoài đó để lôi một xác chết về đây không?”

      Người lính đang hấp hối trả lời: “Ồ, đáng chứ, thưa ngài. Lúc tôi tìm thấy anh ấy, anh ấy vẫn còn sống. Và anh ấy nói với tôi: ‘Jack, mình biết chắc thế nào cậu cũng tới.’”


      o0o


      188( Một bé gái đang hấp hối vì cùng một cơn bệnh mà trước đó ít lâu đứa anh trai tám tuổi của nó đã hồi phục được.
      Bác sĩ nói với cậu bé: “Chỉ có thể cứu sống được em gái cháu bằng cách truyền máu của cháu cho em. Cháu có sẵn sàng hiến máu không?”

      Cậu bé trố mắt sợ hãi. Cậu ngần ngừ một lát, rồi cuối cùng gật đầu: “Được, thưa bác sĩ. Cháu sẽ hiến máu.”

      Một giờ sau, việc truyền máu được hoàn tất. Cậu bé bồn chồn hỏi: “Bác sĩ ơi, khi nào thì cháu chết?” Bấy giờ bác sĩ mới hiểu cái khoảnh khắc sợ hãi đã xâm chiếm cậu bé khi nãy: Cậu bé nghĩ rằng nếu cậu hiến máu cho em, thì cậu sẽ chết thay cho em.”


      o0o



      189( Một môn đệ rất muốn từ bỏ mọi sự, nhưng anh ta nói rằng gia đình anh quá yêu thương anh nên không thể cho anh ra đi được.

      “Yêu thương à?” Vị Guru của anh ta nói, “Đó không phải là yêu thương chút nào cả đâu.”

      Rồi vị Guru tiết lộ một bí quyết yoga trong đó người môn đệ này có thể đóng vai một người chết. Ngày hôm sau, anh ta chết như thật, gia đình anh than khóc thảm thiết.

      Vị Guru xuất hiện và nói với mọi người rằng ông có khả năng cứu người xấu số này sống lại nếu có ai đó chết thay vào chỗ của anh. Có ai tình nguyện không?

      Thật là khá bất ngờ cho ‘người chết’: mọi người trong gia đình bắt đầu viện dẫn các lý do giải thích tại sao họ cần phải sống tiếp. Vợ anh ta đúc kết cảm nghĩ của mọi người như sau: “Thưa ngài, thực sự không cần phải có ai thay vào chỗ anh ấy. Chúng tôi có thể sống mà không có anh ấy.”


      o0o



      190( Ba người lớn đang uống cà phê sáng trong bếp trong khi lũ trẻ chơi trên nền nhà. Cuộc chuyện gẫu lái sang chủ đề: Mỗi người trong họ sẽ làm gì nếu có mối nguy hiểm lớn đe dọa. Mỗi người trong họ đều trả lời rằng trong trường hợp ấy, việc họ làm trước nhất sẽ là cứu lũ trẻ.

      Bất thình lình, chiếc van an toàn của nồi áp suất bung ra, gây một tiếng nổ bốc đầy hơi trong phòng. Nhanh như chớp, mọi người phóng ào ra khỏi bếp - ngoại trừ lũ trẻ vẫn còn chơi trên sàn nhà.


      o0o



      191( Tại đám tang của một ông trọc phú, người ta thấy một người lạ mặt khóc lóc nức nở như bao thân nhân khác.

      Vị linh mục chủ sự nghi lễ bước tới chỗ người ấy và hỏi: “Anh là một người bà con của người quá cố, phải không?”

      “Không ạ.”

      “Vậy tại sao anh khóc?”

      “Sao lại không thể khóc được?”

      Mọi nỗi xót xa – dù trong trường hợp nào – chung quy cũng chỉ là xót xa cho chính mình.


      o0o



      192( Một nhà máy đang bị hoả hoạn. Ông chủ (tuổi khá cao) đứng khóc sướt mướt vì tiếc của.

      “Bố à, sao bố khóc?” - Người con trai của ông hỏi - “Bố không nhớ là mình đã bán nhà máy này cách đây bốn ngày rồi sao?”

      Ngay lập tức, người cha nín khóc.

      o0o



      193( Một nữ nhân viên bán hàng bán một chiếc quần tây màu sắc sặc sỡ cho một chàng trai trẻ. Anh ta trông có vẻ rất tâm đắc với món hàng mình mua.

      Ngày hôm sau, chàng trai trở lại. Anh nói rằng anh muốn trả lại chiếc quần. Lý do: “Cô bạn gái của tôi không thích nó.”

      Một tuần sau, chàng trai trở lại lần nữa. Anh sung sướng hỏi mua lại cái quần ấy.

      “Cô bạn gái của anh đã đổi ý phải không?” Người bán hàng hỏi.

      “Ồ không” - Chàng trai trả lời - “Tôi mới đổi bạn gái.”


      o0o


      194( MẸ: “Bạn gái của con thích điều gì nơi con?”CON TRAI: “Cô ấy nghĩ con đẹp trai, có tài năng, thông minh và khiêu vũ tuyệt vời.”

      MẸ: “Còn con, con thích điều gì nơi bạn gái của con?”

      CON TRAI: “Cô ấy nghĩ con đẹp trai, có tài năng, thông minh và khiêu vũ tuyệt vời.”


      o0o


      195( Hai người phụ nữ gặp nhau sau nhiều năm.

      “Này, chuyện gì đã xảy ra với con trai của chị vậy?” Một người hỏi.

      “Ôi, chẳng ra làm sao cả!” - Người phụ nữ kia thở dài - “Nó gặp một cuộc hôn nhân thật đáng buồn. Vợ nó chẳng làm một công việc gì trong nhà: không nấu nướng, không may vá, không giặt giũ áo quần, không lau chùi nhà cửa...! Cô ta chỉ nằm đọc báo, ngủ, và đi chơi rong thôi. Chị biết không, thậm chí chồng phải mang bữa điểm tâm đến tận giường cho vợ nữa đó!”

      “Thật tệ nhỉ! Còn con gái của chị thì sao?”

      “Ơ, con bé tốt số hơn thằng anh trai của nó nhiều lắm. Con bé gặp một anh chồng hiền như thiên thần vậy đó. Chồng nó không cho nó làm bất cứ chuyện gì trong nhà. Mọi công việc đều có gia nhân lo tất: nấu nướng, may vá, giặt giũ, lau chùi... Và, chị biết không, sáng nào thằng chồng của nó cũng mang bữa điểm tâm tới tận giường cho nó đấy! Con bé muốn ngủ bao lâu tùy thích, thời gian còn lại trong ngày thì con bé nằm đọc sách báo hoặc thư giãn.”


      o0o


      196( “Anh có nghĩ rằng anh có thể trao cho con gái tôi những gì nó muốn không?” Ông bố cô gái hỏi chàng trai cầu hôn.

      “Dạ, chắc chắn là tôi có thể, thưa ông. Vì cô ấy nói rằng tất cả những gì cô ấy cần chính là tôi!”

      Nếu cô ta chỉ cần tiền, bạn sẽ không nghĩ đó là tình yêu.

      Vậy, nếu cô ta chỉ cần bạn, sao bạn lại bảo đó là tình yêu?


      o0o


      197( Robert, một cậu trai 14 tuổi, phải lòng một cô gái cùng tuổi ở hàng xóm. Cậu bán hết mọi thứ mình có và thậm chí nhận làm những công việc vất vả để kiếm đủ tiền mua cho người yêu chiếc đồng hồ đắt tiền mà cô ấy thích. Bố mẹ của Robert rất ngạc nhiên, nhưng họ quyết định sẽ không nói gì.

      Cuối cùng, Robert ôm tiền đi mua đồng hồ.

      Robert trở về từ chuyến đi mua hàng, nhưng tiền trong túi vẫn còn nguyên! Cậu giải thích với bạn bè: “Mình đưa cô ấy đến cửa hàng. Cô ấy bảo cô ấy không thích chiếc đồng hồ đó nữa. Cô ấy thích những món khác cơ – một cái lắc, một sợi dây chuyền, một nhẫn vàng…

      “Trong khi cô ấy đi loanh quanh, ngắm nghía các món hàng trưng bày để lựa chọn, mình nhớ lại lời cô giáo chúng ta dạy rằng trước khi mua một món gì ta phải tự hỏi mình mua nó để làm gì. Lập tức mình nhận ra rằng mình không thực sự muốn cô ấy. Thế là mình bước ra khỏi cửa hàng và bỏ đi một mạch.”


      o0o


      198( Một cậu bé buồn tê tái khi nhận ra con rùa yêu quí của mình nằm ngửa chổng chân lên trời bên cạnh bể nước, hoàn toàn bất động.

      Ông bố cố an ủi con trai: “Con đừng khóc! Chúng ta sẽ tổ chức một đám tang tuyệt vời cho bạn rùa của con. Chúng ta sẽ làm một cỗ quan tài nho nhỏ, viền những đừơng chỉ bạc óng ánh. Chúng ta sẽ cho làm một tấm bia mộ có khắc tên bạn rùa trên đó. Rồi chúng ta sẽ đem hoa tới đặt bên mộ mỗi ngày. Chúng ta cũng sẽ dựng một hàng rào xinh xinh quanh mộ nữa.”

      Cậu bé chợt nín khóc và thú vị lao vào dự án mới này. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đoàn rước đám tang được sắp xếp: bố, mẹ, chị giúp việc, cuối cùng là cậu bé – chủ tang. Đoàn rước bắt đầu trịnh trọng tiến về phía bể nươc để đưa xác con rùa đi chôn. Nhưng xác rùa đã biến mất!

      Bất ngờ, họ phát hiện ra bạn rùa đang trồi lên từ đáy nước, bơi lội rất vui vẻ. Cậu bé nhìn mọi người, vô cùng thất vọng, rồi nói: “Chúng ta hãy giết chết nó!”

      Tôi thực sự không quan tâm tới bạn. Tôi chỉ quan tâm tới niềm sung sướng mà tôi nhận được từ việc yêu thương bạn.


      o0o


      199( Để tìm kiếm giác ngộ, ni cô nọ làm một tượng Phật bằng gỗ mạ vàng lấp lánh. Tượng Phật trông rất dễ thương, đi đâu ni cô cũng mang theo với mình.

      Nhiều năm trôi qua, vẫn mang bức tượng theo, ni cô định cư trong một ngôi chùa nhỏ – nơi có rất nhiều tượng Phật khác, mỗi tượng đều có bàn thờ riêng.

      Ni cô bắt đầu thắp nhang trước tượng Phật vàng của mình – nhưng đột nhiên nhận ra rằng một số khói nhang của mình cũng bay lảng vảng sang các tượng kia nữa.

      Thế là ni cô làm một cái phễu bằng giấy để gom khói nhang cho Đức Phật của mình mà thôi. Kết quả là: Khói chui qua phễu, dồn lên mũi tượng Phật vàng, ám lại đó, làm cho tượng Phật thành đen thui, trông phát khiếp!


      o0o


      200( Friedrich Wilhelm cai trị nước Phổ vào đầu thế kỷ 18. Ông có tính khí rất nóng nảy và không thích lễ nghi rườm rà. Ông thường đi bộ một mình loanh quanh Berlin, và nếu có ai tình cờ gây bực bội cho ông – dĩ nhiên điều này rất hiếm khi xảy ra – ông sẽ không ngần ngại vung gậy đập lên đầu kẻ không may đó.

      Vì thế, khi trông thấy bóng ông từ đằng xa, người ta lặng lẽ tự động tìm chỗ tránh đi. Một hôm, Friedrich đang đi dọc một đừơng phố Berlin, anh chàng nọ trông thấy bóng ông – nhưng đã quá trễ, anh chưa kịp chạy tránh vào ngôi nhà gần đó thì đã nghe Friedrich hỏi sang sảng:

      “Tên kia! Ngươi chạy đi đâu vậy?”

      Anh ta run lập cập, nói: “Chạy vào trong nhà này, thưa ngài.”

      “Nhà của ngươi đấy à?”

      “Dạ không, thưa ngài.”

      “Nhà của bạn ngươi?”

      “Dạ không, thưa ngài.”

      “Vậy tại sao ngươi chạy vào đó?”

      Người đàn ông bắt đầu lo sợ rằng mình sẽ bị qui tội trộm cắp. Vì thế, anh đánh liều, nói toạc sự thật: “Dạ, để tránh ngài, thưa ngài.”

      “Tại sao ngươi muốn tránh ta?”

      “Dạ, vì con sợ ngài, thưa ngài.”

      Tới đây, Friedrich phừng phừng nổi giận. Ông túm đôi vai anh chàng tội nghiệp ấy, ghì lấy một cách dữ dằn, quát: “Tại sao ngươi dám sợ ta, hử? Ta là vua cai trị ngươi. Ngươi phải yêu mến ta. Phải yêu mến ta. Ngươi hiểu chưa?”


      o0o


      201( Một phụ nữ béo phì sấn vào văn phòng hộ tịch, đóng sập cửa lại phía sau bà.

      “Có phải ông đã cấp giấy này cho tôi cưới Jacob Jacobson không?” Bà vừa quát vừa quăng tờ giấy hôn thú xuống bàn.

      Nhân viên hộ tịch cầm tờ hôn thú lên, dí sát mắt vào đọc, rồi nói: “Vâng, thưa bà. Chính tôi đã cấp giấy này. Nhưng có chuyện gì vậy ạ?”

      “Ông ấy chuồn mất rồi” - Người phụ nữ phân bua - “Bây giờ ông tính sao đây?”


      o0o


      202(Sau một cuộc cãi vả dữ dội với vợ mình, anh chàng nọ nói: “Tại sao chúng ta không thể sống thuận hoà nhỉ? Như hai con chó trong nhà này, chúng có bao giờ cấu xé nhau đâu!”

      “Đúng là chúng nó không bao giờ cắn nhau” - Người vợ nói - “Nhưng ông hãy cột chúng lại với nhau rồi xem điều gì sẽ xảy ra!”


      o0o


      203(Một công chúa Ả Rập quyết định cưới một trong những nô lệ của cô làm chồng. Nhà vua nói và làm đủ cách để khuyên can con gái, nhưng không thành công. Không một cố vấn nào của nhà vua có thể nghĩ ra cách nào để giúp ông.

      Cuối cùng, một quan tể tướng nổi tiếng khôn ngoan xuất hiện tại triều đình. Sau khi nghe câu chuyện của nhà vua, viên quan này nói: “Bệ hạ đã được cố vấn một cách sai lầm rồi. Vì nếu bệ hạ cấm công chúa điều đó, công chúa sẽ oán trách bệ hạ và càng gắn bó hơn với anh chàng nô lệ kia.”

      “Vậy nhà ngươi hãy cho biết ta phải làm gì!”

      Quan tể tướng đề xuất một kế hoạch hành động. Nhà vua không tin tưởng lắm vào kế hoạch này, nhưng cũng quyết định thử xem sao. Ông cho gọi con gái đến và nói: “Ta sẽ kiểm tra tình yêu của con đối với anh chàng kia. Con sẽ bị giam trong một căn phòng nhỏ với anh ta trong ba mươi ngày đêm. Nếu sau đó, con vẫn muốn cưới anh ta, ta sẽ hoàn toàn chấp thuận.”

      Công chúa vui mừng ôm chầm lấy thân phụ mình và chấp nhận bài kiểm tra nói trên.

      Mọi sự đều trôi chảy tốt đẹp trong vài ngày đầu. Nhưng chẳng bao lâu, tất cả trở nên chán chường. Chỉ sau một tuần, cô trở nên dị ứng với mọi hành vi, cử chỉ, lời nói của chàng – và ước gì mình có một sự bầu bạn khác. Sau hai tuần, cô chán anh ta đến nỗi cô thường xuyên la thét và đập vào cánh cửa. Khi cuối cùng được giải phóng khỏi căn phòng, công chúa ôm chầm lấy nhà vua, rối rít cám ơn cha mình đã cứu mình khỏi người đàn ông mà bây giờ cô không muốn gặp nữa.

      Sống xa nhau, điều đó sẽ làm cho việc sống với nhau dễ dàng hơn. Cần phải có một khoảng cách, người ta mới có thể quan hệ với nhau.


      o0o


      204(Một cô giáo nhận xét thấy một cậu bé trong lớp mình có vẻ rất căng thẳng và trầm mặc.“Em lo lắng chuyện gì vậy?” Cô giáo hỏi.

      “Bố mẹ em” - Cậu bé trả lời - “Bố em làm việc suốt ngày để lo cơm ăn áo mặc cho em, và để có điều kiện cho em đi học tại trường tốt nhất thị xã. Bố em còn phải làm thêm việc ngoài giờ để có tiền cho em tiếp tục học đại học sau này. Mẹ em thì suốt ngày lo nấu nướng, quét dọn, giặt ủi, đi chợ … để em khỏi phải lo lắng gì.”

      “Thế tại sao em lo?”

      “Em sợ rồi bố mẹ có thể bỏ em.”


      o0o


      205(Một giảng viên giáo lý nói với đám trẻ rằng cô sẽ viết tên các em lên bảng đen. Sau tên của mỗi em, cô sẽ viết cái mà em đó biết ơn nhiều nhất.
      Một cậu bé suy nghĩ rất lung khi thấy tên của mình được viết trên bảng. Khi được hỏi em muốn viết gì đằng sau tên mình, em trả lời: “Mẹ.”

      Cô giáo viết “Mẹ” sau tên cậu bé, rồi tiếp tục ghi tên một em khác. Bỗng dưng, cậu bé khi nãy giơ tay lên một cách dứt khoát, xin có ý kiến.

      “Gì thế?” Cô giáo hỏi.

      “Xin cô xóa chữ ‘Mẹ’, và thay bằng chữ ‘Chó’ ạ!”

      Tại sao không?


      o0o


      206(Người cha nọ hứa sẽ cho đứa con gái 12 tuổi của mình một số tiền nếu cô bé xén sạch đám cỏ trước nhà.

      Cô bé vui vẻ mang máy cắt cỏ ra, bắt đầu làm việc. Đến chiều, cả đám cỏ đã được cắt xén gọn gàng. Vâng, cả đám cỏ – ngoại trừ một mảng nhỏ còn sót trong góc.

      Ông bố nói rằng ông không thể trả số tiền đã thỏa thuận – bởi vì đám cỏ chưa được cắt xong trọn vẹn. Cô bé cho biết cô sẵn sàng chịu mất số tiền đó và cô nhất định không cắt nốt mảng cỏ còn sót kia.

      Hết sức tò mò muốn biết lý do tại sao, ông bố kiểm tra chỗ miếng cỏ bị chừa lại. Thì ra, ở giữa chòm cỏ ấy, một con cóc đang ung dung ngồi! Cô bé quá thương con cóc, đã không đành đưa lưỡi dao của máy cắt vào chòm cỏ ấy.

      Ở đâu có tình yêu, ở đó có tình trạng mất trật tự. Trật tự hoàn hảo sẽ biến thế giới này thành một nghĩa địa.


      o0o


      207(Một đám người xúm chụm xung quanh nhà diễn thuyết ở một góc đừơng.“Cách mạng thành công,” nhà diễn thuyết nói, “mọi người sẽ lái những chiếc xe limousine bóng lộn chạy khắp nơi. Cách mạng thành công, ai cũng có một điện thoại trong nhà bếp. Cách mạng thành công, ai cũng làm chủ một miếng đất của riêng mình.”

      Một giọng nói phản kháng nổi lên từ đám thính giả: “Tôi không cần sở hữu một chiếc limousine bóng lộn hay một miếng đất hay một máy điện thoại trong nhà bếp.”

      “Cách mạng thành công” - diễn giả đáp - “ông được bảo sao thì sẽ nên y như vậy cho ông.”

      Nếu bạn muốn có một thế giới hoàn hảo, bạn phải thanh toán hết con người.


      o0o


      208(Một hôm, Abraham mời một người ăn xin đến lều mình dùng bữa. Sau nghi thức cầu nguyện trước bữa ăn, người ăn xin bắt đầu nguyền rủa Thiên Chúa thậm tệ; anh ta tuyên bố rằng thậm chí anh ta không thể chịu nổi khi nghe nhắc đến Danh Chúa.

      Quá tức giận, Abraham tống cổ kẻ phạm thượng ấy đi.

      Đến tối, khi Abraham đang cầu nguyện, Thiên Chúa nói với ông: “Anh chàng ấy đã nguyền rủa và sỉ vả Ta suốt 50 năm nay, nhưng ngày nào Ta cũng ban cho anh ta lương thực để ăn. Tại sao ngươi không thể chịu đựng nổi anh ta trong chỉ một bữa mà thôi?”


      o0o



      209(Có dư luận rằng Chúa thường hiện ra với một bà già trong làng nọ. Vị linh mục địa phương đòi hỏi chứng cứ về việc đó.

      “Khi Chúa hiện ra với bà lần tới” - linh mục bảo - “bà hãy yêu cầu Ngài kể ra các tội lỗi của tôi – vì chuyện ấy chỉ có Ngài mới biết.”

      Một tháng sau, bà già trở lại. Linh mục hỏi bà có còn được Thiên Chúa hiện ra nữa không. Bà nói vẫn còn.

      “Bà có hỏi Ngài câu hỏi kia không?”

      “Dạ có, thưa cha.”

      “Chúa trả lời thế nào?”

      “Dạ, Chúa bảo: ‘Con hãy nói với cha sở rằng Ta đã quên hết mọi tội lỗi của ông ấy.’”

      Người ta quên hết mọi điều tệ hại mà bạn đã làm, chỉ có bạn là còn nhớ chúng. Rất có thể như thế không?


      o0o


      210(Lần kia, một số bô lão có mặt ở Scete cùng với tu viện trưởng John Lùn.

      Khi họ đang ăn tối, một linh mục niên trưởng đứng lên và bắt đầu phục vụ họ. Không ai trong họ dám nhận sự phục vụ của ngài, ngoại trừ John Lùn.

      Những người kia rất ngạc nhiên về điều đó, về sau họ hỏi chính John Lùn: “Cha tự nghĩ về cha thế nào mà cha có thể cho mình xứng đáng nhận sự phục vụ của con người thánh thiện ấy.”

      Cha John Lùn trả lời: “À, khi tôi mời ai một ly nước, tôi rất vui mừng nếu họ nhận ly nước ấy. Quí vị muốn tôi làm buồn lòng ngài bằng cách tước khỏi ngài niềm vui của việc trao ban cho tôi một cái gì đó sao?”


      o0o


      211(Một bé gái 8 tuổi dùng số tiền quà của em để mua cho mẹ một món quà. Mẹ em rất vui và cảm động – vì một người mẹ và nội trợ thường phải làm rất nhiều công việc nhưng công lao của họ rất ít được truy nhận.

      Dường như bé gái hiểu được điều này, nó nói với mẹ: “Con mua quà cho mẹ, vì mẹ làm việc rất vất vả, và vì không ai quan tâm tới sự vất vả của mẹ.”

      “Bố con cũng làm việc vất vả đấy chứ, con yêu!”

      “Vâng,” Bé gái nói, “Nhưng bố không làm to chuyện ấy ra.”


      o0o


      212(Một khách hành hương cao niên đang đi về phía dãy núi Hymalayas giữa tiết trời đông lạnh buốt xương. Mưa bắt đầu rơi.

      Một chủ quán trọ nói với người lữ khách: “Làm sao bác có thể đến được đó trong thời tiết như thế này, hở bác?”

      Khách hành hương trảlời: “Trái tim của tôi đến đó trước, vì thế không khó khăn lắm để phần còn lại của tôi bước theo sau.”


      o0o


      213(Giêrêmia yêu một phụ nữ cao hơn anh rất nhiều. Tối nào anh cũng đưa người yêu mình từ sở về nhà – và tối nào anh cũng rạo rực muốn hôn người yêu, nhưng lại rụt rè không dám xin.
      Một lần, anh vận dụng hết can đảm, nói: “Em cho phép anh hôn em nhé!” Cô gái không phản đối. Nhưng vì Giêrêmia quá thấp bé, nên hai người nhìn quanh tìm một cái gì đó kê cho anh đứng đủ cao. Họ phát hiện gần đó có một xưởng thợ rèn, có một chiếc đe vừa vặn cho Giêrêmia đứng lên…

      Sau khi đi được thêm khoảng nửa dặm, Giêrêmia nói: “Cho anh hôn một cái nữa nhé, em yêu!”

      “Không được.“ Cô gái trả lời, “Em đã cho anh hôn khi nãy rồi. Tối nay như vậy là quá đủ.”

      Giêrêmia nói: “Thế tại sao anh vác theo chiếc đe nặng trịch này mà em vẫn im lặng không nói gì?”

      Tình yêu vác một gánh nặng và không cảm thấy đó là một gánh nặng.


      o0o


      214(Al-Mamun, một Caliph ở Baghdad, có một con ngựa Ả-rập rất xinh. Một người bộ tộc tên là Omah rất muốn mua con ngựa ấy. Ông ta đề nghị đổi nhiều lạc đà để lấy chỉ một con ngựa ấy thôi; nhưng Al-Mamun vẫn từ chối, vì ông không muốn mất con vật yêu quí của mình. Omah tức giận và quyết định dùng mánh lới để chiếm lấy con ngựa.

      Biết Al-Mamun sắp sửa cuỡi ngựa đi qua một con đừơng, Omah nằm bên vệ đừơng, giả trang thành một người ăn mày đang ốm nặng. Là một người tốt bụng, Al-Mamun động lòng thương người ăn mày, ông xuống ngựa, đề nghị đưa người ăn mày đến một quán trọ.

      “Ôi!” người ăn mày kêu lên, “Mấy ngày nay tôi chưa có gì lót bụng, tôi không đủ sức để leo lên ngựa, thưa ngài.” Thế là Al-Mamun cúi xuống bế xốc anh ta, đặt lên lưng ngựa. Al-Mamun chưa kịp leo lên thì, thật bất ngờ cho ông, kẻ ăn mày giả trang ấy đã phóng ngựa vù đi. Al-Mamun chạy theo, la ơi ới trong vô vọng … Sau khi Omah chạy được một khoảng cách đủ an toàn, hắn dừng ngựa và quay nhìn lại.

      “Ông đã ăn cắp ngựa của tôi.” Al-Mamun la lớn, “Tôi muốn xin ông chỉ một điều.”

      “Điều gì?” Omah hỏi.

      “Ông đừng kể cho ai biết bằng cách nào ông đã có được con ngựa ấy.”

      “Tại sao?”

      “Vì một ngày nào đó, một người thực sự kiệt sức nằm bên vệ đừơng sẽ có thể bị mọi người lạnh lùng bỏ đi qua chỉ vì người ta đã nghe kể về trò lừa này của ông.”


      o0o


      215(Sắp sửa có mưa đầu mùa, một bà lão đang cặm cụi đào những cái hố trong vườn mình.

      “Bà cụ làm gì thế?” Người láng giềng hỏi.

      “Tôi đang trồng những cây xoài.” Bà lão trả lời.

      “Bà có hy vọng ăn được những trái xoài từ các cây này không?”

      “Không. Tôi sẽ không sống được tới lúc chúng cho quả đâu. Nhưng những người khác sẽ được ăn quả của chúng. Cả đời mình, tôi đã thưởng thức nhiều quả xoài ngon do kẻ khác trồng. Đây là một cách để tôi tỏ lòng tri ân họ.”


      o0o


      216(Ngày kia, Diogenes đứng ở một góc đường, cười khanh khách như một người điên.

      “Ông cười gì thế?” Một người đi qua hỏi.

      “Bạn có thấy cục đá ở giữa đường kia không? Từ lúc tôi đến đây sáng nay, đã có mười người vấp phải hòn đá ấy – và tất cả họ đều chửi thề. Nhưng không một ai trong họ chịu liệng cục đá đi cho người khác khỏi vấp.”


      o0o


      217(Vị Guru hỏi các học trò của mình: “Làm thế nào chúng ta xác định chính xác khoảnh khắc đầu tiên của bình minh – khoảnh khắc mà đêm chấm dứt và ngày bắt đầu?”
      Một học trò trả lời: “Đó là khi mà từ một quãng cách xa, ta có thể phân biệt được giữa một con cừu và một con chó.”

      “Không đúng.” - thầy nói.

      “Đó là khi mà ta có thể phân biệt được giữa một cây đào và một vây vả.” – một học trò khác thưa.

      “Cũng không đúng.”- thầy lắc đầu.

      “Vậy đó là khi nào, thưa thầy?” – các học trò nhao nhao hỏi.

      Thầy trả lời:

      “Đó là khi mà bạn nhìn lên khuôn mặt của bất cứ ai, bạn cũng nhận thấy rõ người đó là anh em của mình. Bao lâu bạn chưa nhìn thấy được như vậy, bấy lâu bạn vẫn còn chìm trong bóng đêm.”


      o0o


      218(Một người bạn đến gặp nhà viết tiểu luận lừng danh Charles Lamb và nói: “Tôi muốn giới thiệu ông So-So cho ông.”

      “Không, cám ơn. Tôi không thích con người ấy.” Lamb trả lời.

      “Nhưng ông chưa hề biết ông ấy mà!”

      “Đúng thế. Đó là lý do tại sao tôi không thích ông ta.”

      “Về người ta, thì tôi biết những ai tôi thích.”

      “Nghĩa là bạn thích những gì bạn biết à?”


      o0o


      219(Mỗi tuần, Rabbi đều biến mất vào chiều trước ngày Sa-bát – và điều này làm cho cả cộng đoàn thắc mắc. Họ nghi rằng Rabbi bí mật đi gặp gỡ Đấng Toàn Năng, vì thế họ cử một thành viên của cộng đoàn theo dõi ông.

      Đây là điều mà anh chàng ‘thám tử’ ấy trông thấy: Rabbi giả dạng một nông dân, đến săn sóc cho một phụ nữ ngoại giáo bị bại liệt. Ông quét dọn và nấu bữa ăn Sa-bát cho người phụ nữ ấy.

      Chàng ‘thám tử’ trở về. Cộng đoàn hỏi: “Rabbi đi đâu vậy? Ông ấy lên trời phải không?”

      “Không” - Anh ta đáp - “Ông ấy lên còn cao hơn thế nữa kia.”


      o0o


      220(Khi Bá Tước Mountbatten, viên Toàn Quyền cuối cùng của Anh ở Ấn Độ, tuyên bố rằng cháu trai của ông, hoàng tử Philip, đính hôn với công chúa Elizabeth, Mahatma Gandhi nói với ông: “Tôi rất vui mừng được biết cháu họ của ngài sắp sửa kết hôn với nữ hoàng tương lai. Tôi muốn tặng đôi bạn một món quà cưới, nhưng tôi thật băn khoăn không biết phải tặng gì – vì tôi chẳng có gì cả!”

      “Ông có một cái guồng quay tơ đó.” Bá Tước nói, “Ông có thể dệt cho họ một cái gì đó.”

      Nghe theo lời đề nghị ấy, Gandhi dệt một tấm khăn bàn và nhờ Bá Tước Mountbatten chuyển cho công chúa Elizabeth – kèm với mảnh giấy mang dòng chữ: “Công chúa có thể cất giữ cái này cùng với những món trang sức dành cho các lễ đại triều.”

      ...vì tấm khăn bàn ấy được dệt bởi người đã từng nói: “Người Anh phải ra đi như những người bạn.”


      o0o


      221(Vị Sufi ấy kiếm sống bằng cách bán những thứ lặt vặt đủ mọi loại. Dường như ông ta không có chút phán xét nào, vì người ta thường trả cho ông những đồng tiền cắc cũ rích, hư hỏng – ông luôn luôn vui vẻ đón nhận, không một lời phản đối. Đôi khi có người mua ‘quịt’, không trả tiền cho ông, ông vẫn chẳng một lời thắc mắc.

      Đến giờ chết, ông ngước mắt nhìn lên trời và nói: “Lạy Đức Allah! Con đã nhận rất nhiều đồng cắc tệ hại của người ta, nhưng trong lòng mình, con chưa bao giờ phán xét họ. Con chỉ nghĩ rằng họ không ý thức điều họ làm. Này đây, bản thân con cũng là một đồng cắc tệ hại. Xin Ngài đừng phán xét con.”

      Ông nghe một tiếng nói trả lời: “Làm sao có thể phán xét một người không bao giờ phán xét kẻ khác nhỉ?”

      Rất nhiều người thực hiện những hành động yêu thương. Rất ít người nghĩ được những ý nghĩ yêu thương.


      o0o


      222(Cả nhà quây quần quanh bàn cơm tối. Cậu con trai lớn nhất thông báo rằng mình sẽ kết hôn với cô gái ở bên kia đường.

      “Nhưng gia đình cô ta chẳng để lại cho cô ta một xu!” Người cha phản đối.

      “Cô ta cũng chẳng dành dụm được xu nào!” Người mẹ phụ họa vào.

      “Chị ấy không biết gì về bóng đá!” Đứa em trai nói.

      “Con chưa bao giờ thấy cô gái nào có mái tóc tức cười như vậy!” Cô em gái phát biểu.

      “Cô ấy chỉ biết có mỗi việc đọc tiểu thuyết!” Người cậu lên tiếng.

      “Cô ta ăn mặc chẳng giống ai cả!” Dì nói.

      “Nhưng con nhỏ ấy có điểm tốt là không son phấn lòe loẹt!” Bà ngoại nhận xét.

      “Đúng vậy.” Cậu con trai lớn bây giờ mới đáp lời mọi người, “Nhưng cô ấy có một ưu điểm tuyệt vời mà không ai trong chúng ta có thể sánh được.”

      “Ưu điểm gì vậy?” Mọi người nhao nhao hỏi.

      “Cô ấy không có một gia đình!”


      o0o


      223(Tu viện trưởng Anastasius có một quyển sách bằng giấy da rất đẹp, quyển sách ấy trị giá 20 đồng. Đó là quyển Thánh Kinh đầy đủ cả Cựu Ước và Tân Ước. Lần nọ, một tu sĩ đến thăm ngài. Trông thấy quyển sách, anh ta cuỗm đi luôn. Hôm ấy, khi chuẩn bị đọc Thánh Kinh, Anastasius mới nhận ra rằng quyển sách đã biến mất. Ngài lập tức hiểu rằng kẻ trộm chính là tu sĩ nọ. Nhưng ngài không truy tìm anh ta gì cả – bởi sợ rằng anh ta có thể phạm thêm tội thề gian.

      Anh chàng tu sĩ ấy mang quyển sách lên thành phố để bán. Anh ta đòi giá 18 đồng. Người mua nói: “Hãy cho tôi xem qua quyển sách để tôi coi nó có đáng giá đó không.”

      Thế là người ấy mang quyển sách tới gặp Tu viện trưởng Anastasius và nói: “Thưa cha, xin cha coi thử quyển sách này có đáng giá 18 đồng không.” Anastasius trả lời: “Ồ, quyển sách đẹp đấy. Mười tám đồng không mắc đâu!”

      Người ấy trở lại gặp tu sĩ kia, trao tiền và nói: “Đây, tôi xin thanh toán tiền sách cho anh. Tôi đã mang quyển sách tới hỏi ý kiến Cha Anastasius, và ngài bảo rằng quyển sách này đáng mua 18 đồng.”

      Anh chàng tu sĩ choáng váng, hỏi: “Ngài chỉ nói có vậy thôi sao? Ngài có nói gì thêm không?”

      “Không. Ngài chẳng nói gì nữa cả.”

      “Thôi, tôi không muốn bán quyển sách này nữa, ông ạ.”

      Tu sĩ ấy trở lại gặp Anastasius và khóc lóc van xin ngài nhận lại quyển sách. Nhưng Anastasius dịu dàng nói: “Ồ không, anh hãy giữ nó đi. Nó là quà tôi tặng anh đó!”

      “Nhưng nếu cha không nhận lại quyển sách, lòng con sẽ cắn rứt lắm.”

      Kể từ đó, tu sĩ ấy ở lại với Anastasius cho đến suốt đời.


      o0o


      224(Jitoku là một thi sĩ nổi tiếng. Ông quyết định nghiên cứu Thiền. Vì thế ông xin một cái hẹn với thiền sư Ekkei ở Kyoto. Ông đến gặp thiền sư với đầy ắp kỳ vọng; nhưng vừa khi ông bước vào nhà, ông lãnh một cú tát nảy lửa. Ông hết sức choáng váng. Trước đây chưa bao giờ có ai dám đánh ông. Nhưng vì quy định nghiêm ngặt của Thiền là không bao giờ được phép nói hay làm bất cứ gì nếu không được Thiền Sư yêu cầu, ông đành lặng lẽ bước ra. Ông đến chỗ của Dokuon, môn đệ ‘ruột’ của Thiền Sư. Ông kể cho Dokuon nghe toàn bộ câu chuyện. Ông cũng cho biết ý định sẽ thách đấu với Thiền Sư.

      “Nhưng thầy rất tử tế với anh kia mà.” Dokuon nói, “Anh hãy tự mình suy ngẫm đi, rồi anh sẽ hiểu.”

      Jitoku đã làm theo lời đề nghị đó. Trong ba ngày và ba đêm, ông đã đạt được một sự khai trí vượt quá bất cứ gì mà ông có thể tưởng nghĩ. Satori này của ông đã được Thiền Sư Ekkei chuẩn nhận.

      Một lần nữa Jitoku đến gặp Dokuon, cảm ơn môn đệ ấy vì lời khuyên của anh ta: “Nếu không nhờ anh sáng suốt khuyên nhủ, rất có thể tôi đã không bao giờ có được kinh nghiệm biến đổi lớn lao này. Còn với thầy, bây giờ tôi mới nhận ra rằng giá chi thầy đã cho tôi một cú tát mạnh hơn thế.”


      o0o


      225(Muso, một trong những sư phụ danh tiếng nhất thời ấy, đang ở trong một hành trình cùng với một môn đệ. Họ đi đến một bờ sông và bước lên một chiếc bè. Vừa khi chiếc bè sắp sửa rời bến, một gã samurai say khướt chạy tới và nhảy lên chiếc bè đã đầy người – suýt làm chìm cả chiếc bè. Rồi hắn ta đi loạng quạng tứ phía, khiến chiếc bè tròng trành muốn chìm; vì thế người ta phải năn nỉ hắn ngồi yên.

      “Chúng ta chen chúc ở đây chật chội quá.” Gã samurai nói, sặc mùi rượu. Thình lình, nhìn thấy Muso, gã la lớn: “Đây rồi! Chúng ta hãy quăng con người thánh thiện này xuống nước!”

      “Bình tĩnh đi nào!” Muso nói, “Chúng ta sắp qua tới bờ bên kia rồi.”

      “Gì? Ông bảo tôi bình tĩnh hả?” Gã điên tiết la lên, “Này, nếu ông không nhảy xuống, thì tôi sẽ ném ông xuống ngay bây giờ đây.”

      Vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt của thầy trước những lời đe dọa ấy càng làm cho gã samurai thêm tức tối. Hắn bước tới chỗ Muso và vung tay đấm thẳng vào mặt ông.

      Máu chảy ra bê bết. Người môn đệ của Muso – là một người đàn ông lực lưỡng - không còn nhịn được nữa. Anh ta đứng lên, nói: “Tới nước này, mày không thể sống!”

      “Tại sao con quá quan tâm tới một chuyện vặt như vậy?” Muso mỉm cười nói với môn đệ mình, “Trong những trường hợp như thế này, bản lĩnh của chúng ta được kiểm nghiệm. Con phải nhớ rằng: Sự nhẫn nhục không chỉ là một ý niệm trừu tượng suông. Rồi Muso ngâm mấy vần thơ sau:

      The beater and the beaten:

      mere actors in a play

      that is as short-lived as a dream.


      o0o


      226(Bảy người đàn ông khật khùng được mời đến dự lễ hội tại một làng bên cạnh. Vì đã ngấm hơi men, họ bước khệnh khạng trở về làng mình. Bấy giờ là vào ban đêm và trời bắt đầu đổ mưa.

      Vì thế, họ quyết định trú đêm dưới một bụi tre.

      Khi họ thức giấc vào sáng hôm sau, họ than khóc nức nở.

      “Có chuyện gì vậy?” Một người đi qua hỏi.

      “Tối qua chúng tôi nằm quấn lấy nhau dưới bụi tre này và thiếp ngủ,” một người trong họ nói, “Sáng nay thức dậy, chúng tôi nhận thấy tay chân chúng tôi đan vào nhau và chúng tôi không thể biết cái nào là của ai.”

      “Thật dễ giải quyết,” người đi đường nói, “Hãy cho tôi một cây kim.”

      Cây kim được đâm mạnh vào cái cẳng đầu tiên. Một người trong bọn họ kêu ‘Aù!’

      Người khách đi đường nói: “Đây, cái cẳng này là của ông.” Rồi anh ta chích mũi kim vào một cánh tay; lại một tiếng kêu ‘Á!’ khác. Thế là thêm một cánh tay nhận được chủ. Cứ thế, cuối cùng tất cả các tay chân được gỡ ra, bảy người đàn ông khật khùng ấy vui vẻ trở về làng – không thêm một chút kinh nghiệm nào cả!

      Khi trái tim bạn hưởng ứng một cách hoàn toàn tự nhiên những niềm vui nỗi buồn của người khác, đó là lúc bạn đã đánh mất cái tôi của mình và cảm nghiệm được ‘tính nhất thể’với nhân loại – cuối cùng, tình yêu đã đến.


      Tác giả Lê Công Đức, Lm ( Trích Chạy Trốn Anthony de mello ) Dunglac.org
      r



    pham binh




Về Đầu Trang Go down
 

CHẠY TRỐN

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.

- Nếu chèn smiles có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn :: (¯`• ♥.*. ♥•´¯) NGHỆ THUẬT SỐNG (¯`•♥.*.♥.´¯) :: 
ĐIỀU ĐẶC BIỆT CỦA CUỘC SỐNG
-
free counters